Cậu bé chạy nhảy nhiều nhất, nằm mơ còn muốn đá cầu mây, cả đêm ngủ rất ngon, không mơ mộng gì. Kính Du cũng như vậy, mồ hôi nhễ nhại, ngược lại, không giống lúc trước, nửa đêm vẫn ồn ào không ngủ được. Sau khi tắm xong, cậu bé lật người ngủ luôn.
“Tam tỷ, muội đưa Lỗi Nhi đến thăm tỷ đây, quy tắc trong kinh nhiều quá, muội cũng không dám đi lại nhiều. Bây giờ mới đến được, Lỗi Nhi cũng nói nhớ mọi người.” Với thân phận của Dư Mai, nàng ta cũng không dám tùy ý ra ngoài giao thiệp, bây giờ mới có thể đến đây.
Hôm nay nàng ta cài một cái trâm san hô đỏ, mặc váy màu hồng đào, con người xinh đẹp hơn rất nhiều, khóe miệng không giấu được nụ cười. Nàng ta cũng biết bây giờ vợ chồng Dư Dung sống rất tốt, yêu thương lẫn nhau, giống lúc ở Tây Bắc. Đặc biệt là Tề Lỗi rất trọng tình nghĩa, ngày nào cũng ầm ĩ đòi qua đây, nên Dư Mai vui vẻ qua đây.
Dư Dung cười vỗ vai Tề Lỗi: “Đúng là con đã cao lớn hơn rất nhiều, đợi chút nữa Kính Du tan học về, còn đưa cả bạn về chơi, đến lúc đó đám con trai các con hãy chơi cùng nhau.”
“Ngô bá mẫu, gần đây con ăn rất nhiều nên cao lớn nhanh. Nhưng con vẫn muốn ăn dưa ngâm bác làm, ăn với cơm rất ngon.” Tề Lỗi ngốc nghếch nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây