Công việc ở Trực Lệ không nhiều, nhưng Lục đại nhân thật sự hoàn toàn không làm việc gì hết, giống như hắn cảm thấy không làm thì sẽ không sai, loại suy nghĩ này thật sự quá kì lạ rồi. Dư Dung không thể hiểu được, nhưng cũng hết cách rồi. Những chuyện này, Ngô Tương chỉ là cấp phó thôi, mà hắn lại có năng lực làm việc, nên có nhiều việc trực tiếp giao cho hắn luôn.
Giang Du Lâm nghe thấy thì rất hài lòng. Lục lão nhị an phận hơn Lục lão đại, mặc dù tầm thường vô vi nhưng được cái thành thật nghe lời. Hắn đang nghịch một cây bút lông trong thư phòng thì thấy ở cửa có người bưng tổ yến vào, cười nhạt một chút. Trong lòng Lục thị biết lúc trước vì tước vị mà Giang Du Lâm mới cưới mình, bây giờ chính là lúc hắn đáp trả ân tình. Cho dù nhị ca bị người vạch tội thì như thế nào thì bây giờ không phải vẫn tới Trực Lệ để làm quan à. Điều này chứng minh chỉ cần nghĩ được cách thì sẽ có cách để làm.
“Quốc công gia, ta chưng tổ yến đường phèn cho chàng rồi, chàng uống cho nhuận giọng.” Nàng ta thích gọi quốc công gia như thế, vì bây giờ nàng ta là quốc công phu nhân rồi.
Giang Du Lâm nói: “Để xuống đi, cảm ơn phu nhân.”
Lục thị cũng không phải là không tốt, nhưng vì từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới mình còn trẻ như thế đã được làm quốc công phu nhân rồi nên cả người vẫn ở trên mây mờ, còn chưa hoàn hồn việc bản thân mình giờ đã đứng ở địa vị cao chót vót, còn ôm mộng hơn nữa. Việc kết giao lợi ích chính là như thế này, Giang Du Lâm đã nghĩ tới từ lâu rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây