Ngô Liên Nhu cười vui vẻ, ai mà không thích nghe lời hay chứ.
Tới thôn trang rồi, dù sao cũng phải ra ngoài đi dạo đôi chút. Ngô Liên Nhu là người hơn hai mươi tuổi rồi, từ khi gả cho người ta tới giờ chưa từng rời khỏi hậu viện. Chuyến này có thể ra ngoài thật sự là phải chơi cho đã mới được. Mà trong lòng Ngô Liên Nhu cũng có tính toán, nàng thăm dò hỏi Dư Dung: “Kính Thiên cũng mười ba tuổi rồi, học vấn lại tốt. Tẩu và ca ca muội có từng nghĩ tới chuyện đính hôn cho hắn hay không?”
“Đính hôn gì chứ? Bây giờ ta chỉ hy vọng hắn vào trường thi có thể thi tốt là a di đà phật lắm rồi.” Đây cũng là lời nói thật của Dư Dung. Hơn nữa nàng là người xuyên không từ hiện đại tới, họ hàng gần kết hôn không tốt cho đời sau. Dư Dung căn bản chưa từng suy nghĩ tới Phùng Tiên Nhi.
Hai người dẫn theo người hầu đi dạo tới bên ven rừng đào, thì nghe thấy có người kêu một tiếng: “Ngô phu nhân.”
Dư Dung nâng mắt vừa nhìn thì thấy ra là Vân Khê quận chúa. Nàng vội vàng phúc thân nói: “Tham kiến quận chúa.” Ngô Liên Nhu cũng vội vàng phúc thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây