Đây chính là từ chối rồi, Ngô Vinh nhanh chóng phản ứng lại cười nói: “Tam tẩu nói đúng, là đệ nhất thời nghĩ chưa thấu đáo rồi.”
Bàn tay đang nắm chặt của Dư Quyên ở dưới gầm bàn mới chậm chạp thả ra. Nàng ta không phải chỉ muốn Bảo Ngọc vui vẻ một chút thôi hay sao? Không cần trói buộc nhiều quá, chứ không phải bảo con trai không học hành, Ngô Vinh có ý kiến nhiều như thế làm gì.
Tiêu thị lại bảo mọi người ăn bánh nướng. Đây coi như là món sở trường của nàng ta. Dư Thụ cười tít mắt gắp cho Tiêu thị một miếng. Dư Dung khen ngợi đúng lúc: “Đúng là thành thân rồi thì khác nha, biết thương người rồi đó, lúc trước còn không biết giúp ai gắp thức ăn đâu.” Tiêu thị xấu hổ đỏ cả mặt, lập tức nhìn Dư Thụ say đắm.
Vợ chồng tân hôn như thế, khó tránh khỏi khiến đôi vợ chồng cũ ở hiện trường cũng nổi lên suy nghĩ. Ăn cơm xong, Ngô Tương kéo Dư Dung vào phòng. Dư Dung cố ý dùng tay chỉ chỉ vào mũi hắn: “Chàng làm gì thế? Cách ta gần thế làm gì? Cảnh Diệu huynh?”
Ngô Tương xoa nắn nơi no tròn đẫy đà của nàng, giọng khàn đi ngân nga vang vọng bên tai nàng: “Nàng nói xem ta muốn làm gì nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây