Ngô Liên Nhu đi rồi, Dư Dung lại phải đi ra ngoài dự tiệc. Trực Lệ không giống như những nơi xa xôi, không có hoạt động gì. Nơi này, các phu nhân rất siêng năng qua lại, đa phần đều xem kịch hoặc tụ lại nói chuyện. Dư Dung cũng thường xuyên đi, nhưng không quá dung nhập vào được. Có thể làm quan ở Trực Lệ, đa phần đều có gia thế tốt, nhưng Ngô Tương là nhảy từ trên trời xuống, ngay cả Dư Dung cũng vậy. Mọi người tươi cười trước mặt ngươi, nhưng có thể sẽ đâm một đao sau lưng. Dư Dung hiểu đạo lý này.
Nhưng nếu mình không đi, khó tránh sẽ bị người khác cho là cao ngạo. Trong mắt mọi người, mình không có xuất thân cao quý, có gì mà dám cao ngạo trước mặt bọn họ. Giống như chúng ta tới làm ở một công ty, lúc đầu mọi người sẽ theo dõi mình, không lạnh lùng cũng không quá nhiệt tình, có thể vượt qua được hay không còn phải xem định lực của mình như thế nào.
“Tam phu nhân, mặc bộ váy này được không?”
Thu Đồng lấy ra một bộ váy áo ra, váy áo ngắn xếp ly hai vạt màu xanh biếc, trên làn váy thêu vài cành liễu rủ. Dư Dung nhìn xong gật đầu: “Bộ này rất được, trang sức thì lấy bộ diêu lần trước ta mua.” Đi ra ngoài, người không thích trang điểm thế nào cũng phải sửa soạn tươm tất, cũng bày tỏ sự tôn trọng với người khác.
Ăn mặc xong xuôi, Dư Dung một mình vào kinh thành. Kính Đình còn nhỏ, cho nên giao cho Ngô lão gia trông nom, còn Kính Du cũng phải đi học nên cũng không đi với nàng được. Lần này tới cửa làm khách, Dư Dung cũng mang theo lễ vật, là Ngô lão gia chọn giúp. Dù sao ông ta cũng buôn bán bao năm, biết cách dùng số tiền ít nhất để mua được thứ tốt nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây