Phùng đại gia làm việc ở Hàn Lâm Viện không được như ý, nhiều năm như vậy cũng không lên được chức vị gì.
Ngô lão gia từ lâu đã không còn ấn tượng gì với con gái, nhưng nghe nói bây giờ nàng ta sống không tệ nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngô Tương đặc biệt đợi ở nhà, gặp lại Ngô Liên Nhu, thấy nàng ta sống an nhàn sung sướng. Váy áo tốt hơn trước đây phải mặc lại đồ cũ nhiều, trâm cài đầu sang trọng quý phái. Lại nhìn sang Phùng nhị gia, thoạt nhìn thì không phát hiện chân thọt, chỉ khi đi lại mới nhận ra, có thể nói làm việc cũng rất tốt.
“Đi, chúng ta đi thư phòng nói chuyện.” Ngô Tương mời Phùng nhị gia tới thư phòng.
Phùng nhị gia nhìn Ngô Tương, chỉ cảm thấy hai mắt hắn sáng ngời, chân mày như kiếm, dáng người cao ngất. Nói chuyện khách sáo lễ độ, hắn ta cảm thấy rất có thiện cảm. Dư Dung ra hiệu cho Thu Đồng mang lễ gặp mặt đã chuẩn bị ra. Con trai của Ngô Liên Nhu tầm bảy tuổi, tròn vo, có hơi giống Ngô lão gia. Phùng Tiên Nhi lại rất xinh đẹp, nhận quà gặp mặt còn biết nói cảm ơn, có vẻ được dạy dỗ khá tốt.
Mấy năm nay, Ngô Liên Nhu cũng tích cóp được chút vốn riêng, vẫn tặng quà cho người nhà mẹ đẻ, nên tặng cho Kính Du một món quà xa xỉ. Ngay cả Kính Đình đang ngủ cũng được tặng vòng tay nhỏ hay vòng cổ. Dư Dung kéo tay nàng ta nói: “Khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, hôm nay đừng vội trở về. Ta đã dọn dẹp xong phòng khách rồi, hôm nay cứ ngủ một đêm ở đây.” Tuy Trực Lệ cách Kinh thành không xa, nhưng cũng phải đi một ngày đêm. Vất vả lắm mới tới một chuyến Dư Dung cũng muốn giữ nàng ta lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây