“Hay là thôi đi, uống chút canh còn được, vẫn phải cung kính với tổ tiên.” Dư Dung nghiêm nghị nói. Cho dù là ở nhà cũng phải tuân theo quy tắc. Cho dù nàng không có ấn tượng tốt với Ngô lão thái thái, nhưng con người đều như vậy, như Ngô Tương sắp phục chức rồi, bất cứ lúc nào có gì đó không cẩn thận sẽ bị người ta nắm được nhược điểm thì không tốt.
Nàng nói không ăn chính là không ăn. Tuyên thị rất bội phục nàng về điểm này, một người ở trong hoàn cảnh không có ai có thể duy trì như vậy thực sự khiến người ta khâm phục. Thục Nhi cũng rất thích người cô này. Cô bé là cháu gái trưởng của chi thứ ba nhà họ Dư, từ nhỏ đã nhận được yêu chiều. Nhưng từ sau khi Dư Dung đến, cô bé mới biết cho dù cô bé được coi là người xuất sắc ở Thảo Phố, những gia đình giàu có ở Hồ Dương từng gặp kia cũng cảm thấy rất tốt nhưng nhất cử nhất động của cô cô thì không giống, đẹp mắt hơn nhiều.
“Thục Nhi, tay này của con phải cầm chắc, nương con nói bây giờ con có thể thêu hầu bao rồi rất tốt, nhưng con vẫn cần phải chú ý mấy chỗ đường viền này một chút.” Dư Dung đang chỉ bảo cho cô bé may vá. Tính đâu ra đấy người nàng dạy may vá cũng chỉ có Hoàng Phiêu Nhứ, nhưng cô bé kia học gì cũng nhanh, hoàn toàn không cần người khác lo lắng. Nhưng Thục Nhi lại khác, Tuyên thị xuất thân từ buôn bán, bản thân càng chú trọng dạy con cái quản gia, tính toán, còn may vá thì không được tốt lắm. Dư Dung đã ở đây chắc hẳn có thể chỉ bảo nhiều thêm một chút, Thục Nhi cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
“Cô cô, con làm xong có thể ra ngoài chơi không, cả ngày quanh quẩn ở trong nhà rất khó chịu.”
Dư Dung bật cười. Dư Thục Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, trước kia nàng có thể ngồi được là vì bản thân có linh hồn của người trưởng thành. Nàng xoa đầu Thục Nhi: “Được, ra ngoài chơi đi, nhớ dẫn theo mấy nha hoàn đi cùng đừng chạy lung tung.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây