Ăn xong mọi người lưu luyến không rời tạm biệt, có vẻ rất hòa thuận vui vẻ.
Dư Quyên lại không dễ chịu như vậy, nàng ta vội nói: “Nói gì vậy? Sao lại muốn cho con trai ta làm con thừa tự.” Nàng ta có hai người con trai, đứa lớn là Bảo Ngọc, đứa nhỏ là Văn Cường. Hơn nữa Văn Cường rất yếu, sao có thể cho làm con thừa tự được.
Ngô Vinh cũng không muốn: “Vậy nàng phải nghĩ cho kỹ, nhị ca nói rồi. Nếu cho làm con thừa tự vậy thì Bảo Ngọc sẽ kế thừa toàn bộ gia nghiệp của nhà bọn họ.”
Dư Quyên vẫn lắc đầu: “Không cho làm con thừa tự, con trai của ta, ta không muốn cho ai cả.” Có lẽ trong sinh hoạt bình thường, nàng ta đối xử với con của mình không được cẩn thận tỉ mỉ như Dư Dung nhưng tuyệt đối không phải là không yêu con của mình.
Không biết tại sao nghe được câu này, Ngô Vinh lại thở phào: “Được, vậy chúng ta thống nhất là từ chối. Mặc kệ bọn họ nói thế nào, chúng ta cũng không đồng ý.” Chính Ngô Vinh cũng có hai đồ đệ. Hắn ta thích Tập Nhân chỉ đơn thuần là coi như đồ chơi, hoặc sinh một đứa con thứ để thừa tự cũng được. Nhưng ca ca hắn ta nói rõ muốn nhận con trai ruột của hắn ta làm con thừa tự, hắn ta chắc chắn sẽ không muốn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây