Nhưng cậu sống vẫn tốt hơn Tô Gia Thành một chút. Cậu là đứa con duy nhất, mà Tô Gia Thành là đích tử. Nhưng mẹ kế vào cửa thì có thai rồi, không tận tâm quan tâm tới cậu ta nữa, những ngày sau sợ là càng khó khăn hơn rồi.
Dư Bội cố nặn ra nụ cười rồi lại vỗ về bụng mình: “Dung tỷ, ta nghe nói tỷ tới từ lâu rồi nên mang chút quà gặp mặt tới đây, tỷ đừng ghét bỏ.” Bây giờ Dư Bội đã là phu nhân của cửa hàng thuốc nhà họ Tô. Tuổi tác của nàng ta ít hơn Tô lão gia rất nhiều, thế nên cực kì phô trương. Người hầu còn nhiều hơn cả Dư Dung.
“Tỷ muội gặp mặt không so với người ngoài, quà gặp mặt với không cái gì.” Dư Dung nói, rồi căn dặn: “Nếu có thai thì muội mau ngồi xuống đi.”
Tôn Vân Vân lại nói: “Lúc trước đều nói Bội Bội là người có phúc, bây giờ xem ra giữa chúng ta thì Dung tỷ mới là người có phúc rồi. Hồ Dương chúng ta còn chưa có phu nhân cáo mệnh ngũ phẩm trẻ như thế đâu.” Tôn Vân Vân và Cao Phụng Tường làm ăn ở Lâm An cũng tốt. Nếu không phải vì Ngô Tương về thì nàng ta và Cao Phụng Tường cũng không đặc biệt về một chuyến đâu.
Dư Dung không cho là đúng, cái gì có phúc với không có phúc chứ, cuộc sống do mình sống ra: “Đều là người có phúc cả, chúng ta nhà nào không phải là phu nhân đương gia đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây