Dư Dung cười nói: “Con vẫn thích ăn cơm nương nấu nhất.”
Trương thị nói: “Có gì đâu, bây giờ con ở nhà rồi, chúng ta lại cách nhau rất gần, các con tới nhà mình ăn cơm đi.” Bà cũng biết Ngô Lưu thị là người thế nào, bây giờ không trông chờ được gì cả, dù sao chỉ mong đừng làm việc xấu gì nữa là được.
Dư Dung còn chưa nói chuyện, Ngô Tương đã đáp ứng: “Như thế đương nhiên là tốt, nhưng Kính Thiên phải tới Lâm An đọc sách rồi, không thể tới thường xuyên được.” Trương thị thật sự rất yêu quý đứa cháu ngoại Kính Thiên này. Hơn nữa, mặc dù tuổi cậu bé còn nhỏ nhưng dần dần lột xác giống một Ngô Tương phiên bản nhỏ rồi, có khi còn cẩn thận hơn cả Ngô Tương nữa ấy chứ. Dù sao thì Kính Thiên cũng học được rất nhiều từ Lý Hạo, nhất là lễ nghĩa của gia đình danh giá. Cậu bé hiểu lễ nghĩa như thế, học vấn lại tốt, cực kì giống thanh niên đầy hứa hẹn.
“Tới đây, Kính Thiên ăn nhiều chút nhé.” Dư Tùng vội vàng gắp rau. Hắn cực kỳ yêu thương Kính Thiên. Kính Thiên không hề coi thường gia đình thương hộ như họ chút nào, hơn nữa còn có vẻ hết sức kính trọng khiến trong lòng Dư Tùng thoải mái.
Sân nhỏ của nhà họ Dư đã sửa lại thành nhà lớn có ba cửa vào từ lâu rồi, còn xây một vườn hoa nhỏ. Xem ra trong những năm này, chuyện làm ăn của Dư Tùng không tệ. Trương thị đương nhiên có những lời riêng tư muốn nói với Dư Dung. Bà kéo Dư Dung tới một bên: “Haizzz, thật là đáng tiếc cô gia có cơ hội tốt như thế, thế mà lại bị cắt đứt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây