Còn hắn của bây giờ hiển nhiên là uy nghiêm hơn nhiều rồi.
Tiểu Thiền vừa nhìn thấy Ngô Tương trong lòng đã quyết định. Nhìn đi, tam gia vẫn là người tốt, chỉ quá nghe lời tam phu nhân quá thôi, lòng nàng ta dường như đánh bộp mấy cái. Nếu sau này nàng ta có thể giúp đỡ tam gia thì đại phu nhân cũng sẽ sống tốt hơn một chút, nhưng không ngờ Ngô Tương tới cả liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng ta một lần. Ngô Tương là người không có quá nhiều cảm giác đối với cái gọi là mĩ nữ. Bản thân tướng mạo của hắn đã rất tốt rồi nên ngược lại sẽ không đặc biệt nhìn dung mạo của người khác.
“Thỉnh an nương, nương còn chưa ăn cơm à?” Ngô Tương phất áo bào quỳ xuống.
Trong lòng Ngô Lưu thị thoải mái rất nhiều, bà ta cười nói: “Bây giờ con là quan lão gia rồi, làm sao có thể quỳ với ta chứ, còn không mau đứng lên.”
Ngô Tương dập đầu một cái: “ n tình của phụ mẫu như trời như biển, nhi tử quỳ với nương là chuyện bình thường. Vốn dĩ muốn xin cáo mệnh cho nương nhưng lão thái thái đi rồi. Nếu nhi tử có phúc có thể quay lại sẽ xin cáo mệnh cho nương sau.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây