“Vâng, quần áo cũng phải làm thêm nữa, trước đó chỗ quần áo ta mang e là sẽ không mặc được quá lâu, hiện tại làm nhiều thêm mấy bộ dự phòng.” Tốc độ làm quần áo của Dư Dung rất nhanh, nhưng làm cho con của mình sẽ cần làm chậm rãi tỉ mỉ, cố đạt được yêu cầu mặc thoải mái hơn.”
Kính Thiên ăn một miếng bánh, quay đầu nói với Dư Dung: “Nương, lát con muốn cùng cha đi ra ngoài.”
“Đi chỗ nào vậy? Hôm nay cha con hiếm có một ngày nghỉ, không được quấy cha quá nhé.” Dư Dung ngồi khâu đế giày, chẳng ngẩng đầu lên mà dặn dò Kính Thiên.
Kính Thiên lại nói: “Con mới không quấy cha đâu, cha nói Từ Ấu Viên kia mở cửa rồi, để cho con đi xem chút.”
Ngay từ đầu Từ Ấu Viên đã được thành lập với quy mô cơ bản, cũng trở thành địa điểm được Vương Tuyết yêu thích nhất. Dư Dung giao những việc cơ bản của Từ Ấu Viên cho Vương Tuyết phụ trách. Trước kia nàng ấy mãi vẫn chưa có con, từ khi đến Từ Ấu Viên được mấy lần đã có thai rồi, nàng ấy nhận định rằng cái thai này là do đám trẻ mang đến. Nhưng ở một phần nào đấy, nàng ấy cũng hiểu được rằng chính mình giống như một cô nhi. Nỗi đau khi bị cha mẹ vứt bỏ thì không ai có thể hiểu rõ hơn nàng ấy được. Nếu không phải được chi thứ ba cứu, e là nàng ấy đã chết ở trong nhà mà không ai biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây