Tôn Lẫm có hẳn hai con trai, nhưng con hắn chắc chắn sẽ cưới danh môn khuê tú, làm sao lại cưới một cô nương không có giáo dưỡng như vậy được. Một khi đã vậy không bằng để cho cô bé làm kế thất, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Tôn Lẫm rồi.
“Đại tướng quân, con gái của ta mới đến tuổi cập kê, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Ngươi cùng tuổi với ta, trước đây ta đã vì quốc gia mà hy sinh hai con trai rồi, hiện dưới gối chỉ còn một con trai một con gái.” Trần thiên hộ còn kém không nói thẳng là trâu già gặm cỏ non.
Tôn Lẫm cũng là một kẻ thông minh, bằng không lần này bên trên sẽ không để hắn ta đến dẫn quân. Hắn ta cười nói: “Trần lão đệ, đây chỉ là kế sách tạm thời thôi, đợi đánh trận xong. Con gái của ngươi muốn gả cho ai thì đó là tự do của nàng, ta sẽ không quản lý.” Hiện tại nhất định không thể để cho người khác nhìn ra hắn ra có mâu thuẫn với nhà họ Trần, bằng không chỉ cần tùy tiện phái đến mấy tên thám tử đến châm ngòi thổi gió chút là đã nhiễu loạn quân tâm rồi.
Trần thiên hộ nghi ngờ: “Tôn tướng quân, ngài nói thật đấy à?”
Tôn Lẫm nói: “Nếu như ta không nhất ngôn cửu đỉnh, quân nhà họ Tôn sao chịu phục tùng ta chứ. Nếu ngươi không tin, bảo kiếm trong tay ta đưa ngươi làm tín vật. Nếu vi phạm lời thề này, sẽ chịu đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm.” Mặc dù Tôn Lẫm đã bốn mươi, nhưng ngày thường đều luyện võ quanh năm nên dáng người thon gầy, thoạt nhìn còn trẻ hơn Trần thiên hộ nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây