Nàng cẩn thận rịt thuốc cho Ngô Tương. Ngô Tương bị băng bó đau nhe răng trợn mắt, cười cười kéo tay Dư Dung: “Được rồi A Dung, nhẹ chút, nàng giận ta không nói cho nàng biết sao.”
“Không phải, ta đang nghĩ chúng ta ở quan trường có phải quá cực khổ hay không, ta không muốn chàng như vậy.” Dư Dung quấn băng gạc lên cho hắn, nhỏ giọng nói.
Ngô Tương bất đắc dĩ nói: “Cho dù ở đâu, cuộc sống cũng sẽ khó khăn, muốn sống tốt hơn thì phải bò lên trên. A Dung, ta biết con đường phía trước rất gian nguy, nhưng không trở về được nữa, trở lại chúng ta sẽ càng thảm hại hơn. Nàng nghĩ xem ở nhà họ Ngô, cha nương ta rắc rối gây chuyện. Nãi nãi chỉ quan tâm tới bản thân, còn không bằng chúng ta ở bên ngoài, tự do tự tại. Chờ ta làm quan ở kinh thành, cũng không cần trở lại nữa, Kính Thiên càng có tương lai.”
Nàng không biết Ngô Tương làm tất cả đều muốn tốt cho gia đình nhỏ này. Nàng còn tưởng rằng Ngô Tương muốn thực hiện hoài bão của mình. Dư Dung đỡ hắn nằm xuống, giúp hắn vén góc chăn: “Là như vậy sao, là ta nghĩ sai rồi.”
Lúc ấy Dư Quyên nghe nói nha đầu Uyên Ương kia nói lung tung gì tưởng là hôm nay đánh giặc, bị động thai. Dư Dung bất đắc dĩ phải bớt thời gian đi thăm nàng ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây