Hai cô nương khác cười hì hì bước đến, Lý phu nhân cười cười: “Hai đứa này là cháu gái nhà mẹ đẻ của ta.”
“Quả thật là đất thiêng sinh hiền tài của thiên hạ, cả đời này ta chưa gặp qua người xinh đẹp như vậy, nay lại được diện kiến cùng lúc.” Dư Dung khen.
Người ở trên cao sẽ khó tránh khỏi việc nói chuyện tùy ý với cấp dưới một chút. Thân phận đã định. Thật ra Dư Dung cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ nghe Lý thị hỏi tình hình ở Giang Nam, Dư Dung đáp: “Có đôi khi trời mưa, ta nghe Kính Thiên nhà ta đọc cái gì mà “đường kinh mưa nhẹ tựa dầu tô”, liền cảm thấy giống như vậy.”
“Ngô phu nhân, Giang Nam có bánh củ cải phải không, ngươi đã nếm qua chưa?” Lý ngũ nương tròn xoe mắt hỏi.
Tiểu cô nương gầy yếu, nhưng hỏi đến vấn đề này lại cực kỳ thành thật, Dư Dung cũng không bởi vì cô bé là tiểu cô nương mà trả lời có lệ. Nàng nói: “Là một món ăn ở phủ Lâm An, đúng là có.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây