Cậu bé chạy vội qua, hoàn toàn không còn dáng vẻ thành thục như trước, nhìn thấy một phu nhân trẻ tuổi bước từ trên xe xuống cùng một cậu bé, không phải Dư Dung thì còn là ai nữa.
“Nương.”
“Nương đây.” Dư Dung vừa nhìn thấy cậu bé, nước mắt đã chảy xuống, con trai cả của nàng, nàng trút không biết bao tâm huyết. Nàng sờ sờ búi tóc vì chạy nhanh mà lệch mất của cậu bé, thuận tay sửa lại cho con trai, sau đó mới nói: “Đi, cùng ta đi gặp Lý phu nhân.” Kính Thiên cao lên rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào, xem ra cũng không quá kém, Dư Dung yên tâm.
Dọc theo đường đi, Kính Du nắm tay Kính Thiên, cậu bé ngẩng đầu nói với Kính Thiên: “Ca ca, ở nhà mỗi ngày nương đều nhớ huynh, còn ôm quần áo cũ của huynh khóc nữa.”
Dư Dung chưa từng dạy Kính Du nói những lời này, nhưng cậu bé luôn khiến người yêu thích như vậy. Quả thực Kính Thiên vừa nghe đã cảm động thổ lộ tiếng lòng: “Ta cũng nhớ nương, cài tóc lần trước nương mang theo, ta đều ôm vào trong lòng ngủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây