Trương ma ma và Tề ma ma, mỗi người mang một đứa đi tắm. Tiết trời này vẫn còn có tuyết, cho nên Dư Dung trực tiếp lấy nước tuyết, sau đó đun sôi, giải quyết vấn đề thiếu nước. Cho nên trong nhà cơ bản mỗi ngày đều tắm rửa, lúc bắt đầu Tề Lỗi không quá thích tắm rửa, nhưng ngâm vài ngày đã thích ngâm rồi.
“Lỗi ca nhi, ngài ở đây cảm thấy như thế nào?” Tề ma ma thừa dịp bé đang tắm mà hỏi.
Tề Lỗi nhỏ giọng nói: “Ma ma, ta vẫn hơi nhớ cha và di nương.”
Tề ma ma từ ái sờ sờ đầu cậu bé: “Có đứa nhỏ nào không nhớ nhà chứ, chờ di nương làm xong chuyện sẽ đến đón ngài.” Nhiều năm như vậy, phủ Tuyên Vũ tướng quân chỉ có một độc đinh. Điều hiếm có là Tề Lỗi cũng không kiêu ngạo, mà phu nhân bệnh đã lâu, người cũng hồ đồ rồi. Thường ngày Tướng quân không quản chuyện trong phủ, nhưng nếu thật sự có người dám đối xử không tốt với Lỗi ca nhi, tướng quân chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn.
“Những ta cảm thấy dì cũng tốt lắm, dì còn giúp ta buộc tóc, còn muốn xem ta đánh quyền. Mỗi ngày còn cho phòng bếp nấu theo món ta thích, lại có Kính Du chơi với ta. Nếu rời khỏi nơi này, ta cũng sẽ nhớ dì lắm.” Tề Lỗi tựa đầu lên bồn tắm, nghĩ ở nhà họ Ngô cũng rất tốt. Dượng còn dạy mình đọc sách, mỗi ngày còn đích thân dạy cậu bé viết chữ,. Bàn về làm hết trách nhiệm, hình như dượng còn dễ thân cận hơn cha.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây