Mỗi tháng nàng tiết kiệm được không ít tiền, nhưng Dư Dung hiểu rõ sau này sẽ có rất nhiều việc cần dùng đến tiền.
Kính Du cũng không còn nhỏ nữa, nhưng nó là thứ tử. Ngô Tương cũng không yêu cầu gì cao đối với nó, hơn nữa trông bé có vẻ không có hứng thú gì mấy với việc đọc sách. Không giống như Kính Thiên chỉ cần đọc sơ vài lần đã có thể nhớ đại khái, tối đến Ngô Tương tâm sự với Dư Dung: “Không biết tương lai đứa nhỏ này làm gì mới tốt.”
“Con còn nhỏ, chàng không cần quá lo lắng như vậy, nếu văn không thao thì võ sẽ lược.” Dư Dung lại rất lạc quan, không phải mỗi người đều có khiếu học hành, giống như Ngô Tương cũng bởi vì ngoại cảnh không tốt mới quyết chí tự cường. Lúc Kính Thiên được sinh ra, Ngô Tương còn đang học tập, tình cảnh trong nhà cũng không phải quá tốt. Nhưng lúc Kính Du vừa ra sinh Ngô Tương đã là quan, người hầu hoặc trưởng bối trong nhà cũng không dám nói bé, tự nhiên ý chí tiến tới sẽ bị phai nhạt rồi.
Ngô Tương lại lắc đầu: “Không chậm trễ được, A Dung. Ta xuất thân nghèo bần, phiêu bạt bên ngoài cũng không biết bao nhiêu năm mới có chút thành tựu. Cha nương ta, nàng cũng rõ rồi, không khác kẻ thù là bao. Nếu lỡ hai chúng ta không ở bên cạnh, đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ? Dù sao nàng và ta cũng không thể lúc nào cũng đi theo nó.”
Vừa nghe lời này, Dư Dung có hơi rối: “Sao đột nhiên chàng lại nói lời này, đã xảy ra chuyện gì phải không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây