Dư Dung cũng biết nàng ta có con trai phải chăm sóc nên không bảo nàng ta hầu hạ ở đây, bèn nói: “Ngươi xuống ăn cơm trước đi, ta bảo Xuân Thảo hầu hạ ở đây là được rồi.” Xuân Thảo bày màn thầu và thức ăn lên rồi. Ngô Tương ngồi ở vị trí chính vị, hắn lột vỏ bánh màn thầu ra rồi mới ăn, còn chau mày lộ vẻ kháng cự.
Ngô Tương chỉ ăn cơm trắng, mà chuyên ăn gạo tinh chế của huyện Phụng An, bắt hắn ăn bánh hấp thì hắn khó mà nuốt nổi. Hơn nữa, hắn không ăn vỏ màn thầu. Dư Dung biết hắn vẫn luôn kén ăn nên đau lòng nói: “Chàng ăn một chút trước đi, lát nữa ta hỏi xem ở chỗ này của họ có gạo không, ta đi nấu cơm cho chàng.” Mặc dù đã có hai con trai rồi nhưng Dư Dung vẫn chăm sóc cho Ngô Tương cẩn thận từng li từng tí một, sợ hắn bị tủi thân.
Vừa nghe Dư Dung nói như thế, lại nhìn hai con trai đang ngoan ngoãn ăn uống, vốn dĩ Ngô Tương cho rằng mình sẽ ngượng ngùng nhưng không ngờ hắn lại âm thầm vui thích trong lòng. Quả nhiên A Dung vẫn coi trọng mình nhất.
Người ở trạm dịch Tây Bắc không thân thiện như ở phía Nam. Người ở đây đều rất dũng mãnh nhanh nhẹn, dáng người phổ biến cao hơn người phía Nam một chút. Dư Thụ ăn một bát mì ở trong bếp rồi tới. Thấy Dư Dung đang sắp xếp quần áo hắn cũng tới giúp Dư Dung một tay.
Dư Dung đẩy hắn ra: “Đệ ăn no chưa? Số y phục này tự ta gấp là được rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây