Địa vị của Dư Quyên ở chi thứ hai được tăng lên nhanh chóng, lúc trước Chung thị bảo người gửi đồ tới cơ bản chỉ gửi cho Ngô Vinh, nhưng đồ bây giờ cơ bản là gửi cho mẹ con Dư Quyên, nhất là đồ của Dư Quyên rất nhiều. Dư Quyên lúc trước thấy sinh con trai chẳng có tác dụng gì, đột nhiên đảo ngược lại cách nghĩ lúc trước. Ai bảo sinh con trai không có tác dụng chứ, đãi ngộ của nàng ta tăng lên rất nhiều. Dù là Ngô Vinh bây giờ cũng không bỏ qua nàng ta như lúc trước nữa.
“Tướng công, tam ca thật sự phải đi Tây Bắc à?” Dư Quyên còn cho rằng Ngô Tương được thăng quan cơ đấy.
Ngô Vinh không kiên nhẫn nói: “Đúng rồi, không phải ta nói với nàng rồi, đợi tri huyện mới tới bàn giao xong thì có thể đi rồi à?” Hắn lại vùi đầu vào ăn một bát canh, không hiểu sao Dư Quyên lại hỏi chuyện này tận mấy lần làm gì?
Dư Quyên cười theo: “Ta không phải chỉ hỏi thêm mấy câu thôi, còn không phải là muốn biết phải chuẩn bị những gì mới tốt à.” Dư Quyên cũng không muốn đi Tây Bắc. Nàng ta cảm thấy phương tiện giao thông cổ đại thật sự quá lạc hậu rồi, ngồi xe thì phải ngồi rất lâu lại không thuận tiện, tới nơi xa như thế thật sự là quá hành hạ người khác rồi.
Nét mặt Ngô Vinh ấm áp: “Nàng hỏi tam tẩu là được, dù sao nàng cũng sắp hết ở cữ rồi.” Trong nhà gửi tới hai nhũ mẫu, hai người hầu tới đây. Ngô Vinh thấy Dư Quyên đã không quá quan tâm tới chuyện con cái rồi. Hơn nữa nàng ta trẻ trung, cơ thể cũng không tệ, đi đường dài chắc phải chịu chút vất vả nhưng đi đến Tây Bắc là tốt rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây