Dư Dung nhìn Dư Thụ. Nàng tôn trọng sự lựa chọn của hắn, nhưng khi nhìn thấy Dư Thụ gật đầu đồng ý thì nàng rất vui mừng: “Đệ viết thư cho cha nương và ca ca, tẩu tẩu nói chuyện này đi.”
Sau khi Ngô Vinh nghe được tin tức này thì trong lòng lại không có gì không thoải mái. Dù sao năng lực của hắn cũng có hạn, mà chuyện phải quản lý của một huyện rất nhiều. Khó khăn lắm mới khởi sắc một chút, có người giúp đỡ là tốt nhất, hơn nữa tuổi của Dư Thụ đang nhỏ, cũng không phải loại người không hòa đồng. Ngược lại, Ngô Vinh rất thích người cộng sự như Dư Thụ.
Lúc họ cho rằng Ngô Tương có thể tiếp tục ở lại nhậm chức, thì không ngờ lại nhận được lệnh điều đi, điều tới Tây Bắc làm huyện lệnh. Người tới thay thế chính là quyên quan* có xuất thân từ vọng tộc của kinh thành. Mọi người chẳng ai ngờ tới được cái huyện nghèo nàn rách nát này lại được chỉnh lý tốt như thế này, hơn nữa mới chỉ ba năm đã có được thành quả đầu tiên có thể nhìn thấy được. Chỉ cần tùy tiện điều một người tới, dựa vào những quy củ trước rồi hoàn chỉnh thêm một chút thì có công lao rồi, hơn nữa đây chính là nơi hái ra vàng.
*Quyên quan: Một kiểu quan không thông qua thi cử, mà nhà nước cho phép học giả quyên góp tiền bạc và hàng hóa cho nhà nước để có được chức quan.
Đối với chuyện này, Giang Du Lâm cũng cảm thấy rất có lỗi, vị quan tới lần này là tiểu cữu tử của hắn. Hắn đã định hôn với tiểu thư Bá phủ, tiểu cữu tử này tới cả tú tài còn không thi đậu. Trước đó hắn ta đã là quyên quan rồi, mãi vẫn mang hư chức, là đồng tri dự bị. Theo đạo lý thông thường thì cái loại huyện lệnh như thế này chắc chắn không coi trọng rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây