Triệu thị biết ông hai Dư hiếu thuận, lại sợ ông hai Dư buồn, nàng ta nghiến răng: “Nương, chúng con gom năm rương hồi môn thì khó quá, hai rương thì còn được.”
Bà cụ Dư thấy nàng ta thuyết phục, lại trả giá với Triệu thị, cuối cùng chốt ba rương.
Tần Tuyết Mai tức giận, Dư nhị lang đang ở bên cạnh dỗ dành: “Đừng giận nữa, đừng giận nữa, nàng cũng biết tính tình cha nương. Đều là người hiếu thuận, tiền này chúng ta bỏ ra đi.”
“Hiếu thuận? Chàng có biết con chúng ta mua thêm một quyển vở cũng phải suy nghĩ rất lâu, nhưng nương chàng lại như vậy. Con gái chúng ta cũng 4 tuổi rồi, ta nghe tam thẩm nói, con gái nhà người ta từ nhỏ đã bắt đầu tích góp của hồi môn. Ruộng vườn nhà chúng ta bây giờ vốn đã ít, thuê tá điền cũng do cha nương nể giao tình mà không từ chối. Mười mẫu đất của chúng ta lương thực thu được chỉ bằng một nửa của tam thẩm, chàng nói xem đây là tại sao?”
Tần Tuyết Mai khóc thút thít, nàng ở cái nhà này thức khuya dậy sớm làm việc, nhưng sự yếu kém của cha mẹ chồng và thánh mẫu, khiến cho nàng ta không có cách nào chịu đựng được. Đúng, lúc đó nàng ta bị nhà họ Chung đuổi ra ngoài, may mà được chi thứ hai nhà họ Dư thu nhận, còn đối xử với nàng ta rất tốt. Nhưng nàng ta làm ít chỗ nào, bây giờ ở đại phòng, mỗi ngày cũng phải ra ngoài bán hàng rong, phơi nắng phơi gió, ai thương xót nàng ta?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây