Ngô Đạt ở huyện Hồ Dương làm tư trưởng Dư trữ tư, cũng coi như là một tiểu lại trong huyện, nghe nói còn được phân quan nha. Thực ra xét theo bản thân Ngô Đạt, nếu kiên trì thêm chút nữa, chưa hẳn đã không trúng cử. Dẫu sao Ngô Đạt học hành rất giỏi, nhưng vì bản thân hắn không dám một mình vào kinh nên đã kết thúc con đường này, khiến người ta có phần cảm thấy hơi tiếc nuối.
***
Dư Bội vô cùng đắc trí lấy mười lượng bạc bỏ vào hộp nhỏ của mình, thấy rèm cửa di chuyển, lập tức cất hộp nhỏ đi. Điền thị vừa vào cửa đã nịnh hót: “Bội Bội, giấu cái gì vậy con? Nương nhìn thấy hết rồi.”
Dư Bội cười khẩy: “Nhìn thấy thì nhìn thấy, dù sao tháng sau con cũng đến nhà họ Tô rồi, sẽ không quay về nữa. Nương cũng không cần nghĩ là con tàn nhẫn, cũng chẳng còn cách nào, dù sao đối với nương nhà họ Điền vẫn là quan trọng nhất.”
“Hừ, nhà họ Điền chúng ta nợ con à, không có nhà họ Điền thì còn không có con!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây