Trời vừa tối, Dư Dung đã giục Dư Thụ đi ngủ, Ngô Tương cũng âm thầm đồng tình cậu em vợ này. Ngày nào hắn cũng phải ăn những món này, miệng cũng mất vị, phỏng chừng hắn sắp điên rồi.
Thu Đồng hết ở cữ thì không chịu ngồi yên nữa. Nàng ta thường ôm con, lúc rảnh rỗi thì để Quý Nhi đưa nàng ta đến nói chuyện với Dư Dung. Thấy Kính Du, nàng ta ngưỡng mộ: “Tứ thiếu gia thật khỏe mạnh, mới một tuổi mà đã biết đi rồi.” Tất nhiên điều này cũng liên quan đến việc Dư Dung không quá chiều con, đi đường té ngã, không sao, cứ đứng dậy đi tiếp. Nếu là Thu Đồng có thể sẽ đau lòng, nhưng Dư Dung lại giống như không nhìn thấy, thành quả lại là hai đứa con của Dư Dung đều lớn lên rất tốt.
“Ngươi cũng thật là, sinh con cơ thể rất yếu, còn phải nghỉ ngơi nhiều, đừng chạy tới chạy lui khiến cơ thể không thoải mái.” Dư Dung lắc đầu.
Thu Đồng cũng xuất thân từ nhà họ Dư. Nghe thấy chuyện của Dư Thụ, nàng ta không thể tránh khỏi cảm thán, bây giờ lại vui mừng thay hắn: “Nô tì đã nói nhị cữu gia được phúc tinh soi chiếu, xảy ra chuyện lớn như vậy vẫn có thể gặp dữ hóa lành, sau này ắt có phúc khí.”
Đúng vậy, khổ trước sướng sau, phúc chẳng phải đều ở phía sau sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây