Bạn nhỏ phải rời xa cha mẹ để tự lập, vốn là một chuyện rất khó, giống Dư Dung lúc nhỏ đi phủ Bình Giang. Đó là vì trong nàng có trái tim của một người trưởng thành, nhưng Kính Thiên lại là một đứa trẻ thật sự. Dư Dung không tiện mở lời, Ngô Tương bèn nói: “Năm nay con đã sáu tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, cha sẽ đưa con đến lớp học vỡ lòng, học hành cho tốt. Khi nào con được nghỉ, cha sẽ cho người đến đón con về.”
Nói thì đơn giản, Dư Dung không vừa ý, kéo Kính Thiên đến bên mình: “Con là đứa con ngoan của nương, nhưng con cũng biết chuyện của Dương tiên sinh. Con đi học không cần phải sợ, nếu sợ thì luyện viết nhiều hơn, viết thư về cho nương, có được không?”
“Được.” Kính Thiên nhỏ tiếng đáp. Thực ra bé không muốn rời ra nương mình, nhưng bé không thể.
Tiểu đồng Giang Du Lâm tặng cũng biết ít chữ, người cũng thông minh lanh lợi, nhưng Dư Dung không vì vậy mà đồng ý. Nàng cố ý để Dương thúc quan sát một tháng mới dám dùng người, đồng thời cũng để Xuân Thảo đến trông coi. Xuân Thảo biết đây là nhiệm vụ Dư Dung giao cho nàng ta, vì vậy rất cẩn thận tỉ mỉ. Sắp xếp cho Kính Thiên xong, Dư Dung kiễng chân mong đợi Dư Thụ, nhưng hắn lại chậm trễ mấy ngày.
Dư Thụ rất cao, vừa thấy Dư Dung đã đi đến cạnh nàng, nhưng không còn dáng vẻ nhanh nhẹn như trước, nhìn người đi khập khiễng mà xót xa trong lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây