Vương Tuyết thì thầm: “Cuối cùng bị Tiểu Thụ phát hiện, đáng hận là hai người lớn Lương trưởng quầy và Dương Thu Hoa muốn ra tay giết người, chuẩn bị giết Tiểu Thụ để bịt đầu mối. Mặc dù Tiểu Thụ thông minh nhưng một đấu hai, cũng không có cách nào thắng được. Về sau là tuần nhai gọi người đến, nhưng Lương chưởng quầy chạy mất rồi, Tiểu Thụ bị hạ độc thủ, thân thể đều không thể nhìn, chân cũng bị gãy...”
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Dư Dung vô cùng đau lòng và thương xót. Dư Thụ rất thông minh, lại hiểu nhân tình thế sự. Vì vậy Dư Dung giao cửa tiệm cho Dư Thụ. Dư Thụ xem cửa tiệm là nhà, bình thường đều ở trong tiệm, người làm không ở cùng, nên lần này bị người ta lợi dụng. Dư Dung nghĩ đến tiểu đệ vẫn còn trẻ tuổi, mà lại bị hủy hoại như vậy, khó tránh phẫn nộ không thôi.
“Vậy chân của đệ ấy có thể trị khỏi không?” Dư Dung mang chút mong đợi và hy vọng hỏi.
Vương Tuyết lắc đầu: “Nhìn thì có vẻ không vấn đề gì, nhưng đi đường có hơi thậm thọt, không đứng được lâu.”
Sắc mặt Dư Dung xám lại, cả người ngả nghiêng sắp đổ. Ngô Tương ôm lấy Dư Dung, hắn biết thê tử rất kính trọng Dư Tùng, nhưng lại thương Dư Thụ nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây