Phương phu nhân vừa nghe có hy vọng thì vui vẻ ra về. Thực ra nhà họ Phương cũng đau đầu, vị huyện thái gia Ngô Tương này không thích tiền, vì vậy nhà họ Phương dù có tiền cũng không tặng được. Bọn họ hết sức chú ý duy trì quan hệ với huyện thái gia. Thái gia và thái phu nhân đều không tham tiền, nói chuyện hay làm việc đều rất công bằng hợp lý lẽ, dù là ai, có thể giúp thì sẽ giúp đỡ.
Điều này tốt, cũng không tốt. Đối với nhà họ Phương, rất khó khiến Ngô Tương thiên vị, nhưng đáng mừng là nhà họ Phương không phải tốn quá nhiều tiền vào việc đút lót quan phủ.
Đương nhiên đối với vấn đề tặng cổ phiếu khô trên quan trường, phải có thứ tự. Sau khi Ngô Tương trở về tham gia tiệc trà sẽ lấy hai thành cổ phiếu khô, vẫn không từ chối được nên mới lấy. Nếu không lấy thì những thương nhân bán trà đó sẽ không tin tưởng hắn. Ngô Tương cũng không phải vì danh tiếng của bản thân mới nhận cổ phiếu, đi lòng vòng để tìm người trung gian, mới miễn cưỡng nhận lấy.
Dư Dung ngờ vực: “Như vậy có ổn không? Có ảnh hưởng đến con đường làm quan của chàng không?”
Ngô Tương cười, nói: “Nàng yên tâm, nước quá trong thì không có cá, người quá xét nét hẳn chẳng có ai chơi. Nếu ta không lấy, bọn họ sẽ nghĩ ta làm việc không tận tâm tận lực. Hơn nữa, ta cũng đã hỏi thương nhân của huyện gần đây, những quan huyện khác cũng nhận hối lộ. Chỉ có ta quyết định rõ ràng là không, nhưng ta hoàn toàn có thể làm được những điều như vậy.” Quan trường có quy tắc của quan trường, người quá thanh liêm chính trực sẽ không thể hòa hợp được. Đến cả Giang tri châu cũng như vậy, càng huống hồ là Ngô Tương, nhưng thê tử lo cho hắn như vậy, hắn vẫn rất hưởng thụ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây