Lần này Ngô Vinh cùng hoàn thành một chuyện quan trọng như thế với Ngô Tương đáy lòng rất xao động, nhưng nhìn thấy Dư Quyên thì lại phải đè xuống. Dư Quyên không giống Miêu Thu Văn, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Nếu vì một người như Dư Quyên mà làm chậm trễ việc lớn thì tất cả bọn họ đều xong đời luôn.
Sợ Dư Quyên nhàn rỗi không có việc gì làm lại sinh sự, Dư Dung gọi nàng ta tới: “Đều là người một nhà cả. Hôm nay thân thể ta không tốt lắm, nghĩ tới từ trước tới giờ muội vẫn luôn thông minh hơn ta nhiều, hôm nay có mấy thương phụ tới, muội hãy giúp đỡ nhiều hơn.”
Trong chuyện này thì Dư Quyên vẫn luôn ước gì được nấy. Nàng ta cũng nhiều kế sách, hơn nữa có Trương ma ma với Thu Đồng canh chừng, Dư Dung nghĩ chắc cũng sẽ không có sai sót gì. Dư Quyên vui vẻ nhận lời.
Chuyện trồng trà búp, Ngô Tương chuyên tìm người tới uống trà phẩm trà, công khai xem bộ phận thương nhân nào đó là đối tượng hợp tác của quan phủ. Tiêu thụ cụ thể cũng có kênh quản lý liên lạc chuyên môn. Có khi Ngô Tương tài trợ cho học viện Vô Vi, hoặc có khi bảo Ngô Khôn chuyển tới Bắc địa để bán, hoặc để những thương nhân này tự nghĩ biện pháp.
Những đồi núi có người làm vu thuật lúc trước, vì bị mua lại để trồng trà rồi nên lượng người làm vu thuật cũng giảm xuống một chút. Ngô Tương biết trị ngọn không trị được gốc nhưng có thể cải thiện một chút thì một chút cũng được. Những chuyện mà tới cả triều đình cũng không cách nào quản thúc được thì Ngô Tương quản thúc như thế nào được. Hơn nữa, hắn cũng không muốn vô ý khiêu khích tranh đấu giữa người Miêu với người Hán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây