Thấy Đường Tú đi rồi, Dư Dung mới nói với Trương ma ma đang bước vào: “Mấy ngày này bà để ý chỗ Dư Quyên nhé, ta sợ nàng ta có lòng gây chuyện.” Họ mới tới đây chưa lâu, còn chưa quen thuộc mà đã muốn chèn ép vu sư lớn nhất bản địa. Việc này cũng hơi tùy tiện làm bừa rồi. Tính cách Đường Tú mặc dù hơi khờ khạo, nhưng chắc chắn không phải là người ngu ngốc. Nếu nàng ta thật sự có thể tiến tới thì nàng ta cũng sẽ không trách người nhà mình không xuất đầu lộ diện cho chị họ của nàng ta, mà chỉ trách Ngô Tương không có động tác gì, mượn chuyện này để an ủi lương tâm của bản thân mà thôi.
Chuyện mà tới cả bản thân nàng ta còn không dám làm mà lại muốn Ngô Tương tới gánh họa thay, không tránh khỏi khả năng này.
Buổi tối lúc Ngô Tương trở về, Dư Dung nói chuyện này với hắn. Ngô Tương suy nghĩ rồi nói: “Nếu nàng ta đã muốn cứu đường tỷ của nàng ta như thế, thế thì cho nàng ta cơ hội. Ta làm huyện thái gia vẫn có chút quyền này.” Bây giờ hắn đã sắp xếp người canh giữ bên cạnh người hiến tế rồi, sau khi chậm rãi thu thập chứng cứ phạm tội, chỉ có thể đợi trình chứng cứ lên bên trên.
Chuyện này chỉ kéo một sợi tóc thì cũng ảnh hưởng tới toàn thân. Hơn nữa, Ngô Tương đã nói rõ tình hình với quan cao của châu phủ rồi, giải quyết chuyện này không được liều lĩnh làm bừa, chỉ có thể kéo dài thời gian trước.
Dư Dung mời ma ma châu phủ phái tới, hai người này rất hiểu quy củ. Dư Dung cười nói: “Cũng không có chuyện gì khác, ba vị tú nữ mà lần này huyện Thần Nữ chúng ta chọn ra thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây