Bản thân Dư Dung không yếu ớt lắm, ngày hôm sau còn dạy ba vị tú nữ tiếng phổ thông bắc địa như thường. Ba vị kia cũng là người thông minh đều có nhiều cách thể hiện. Hôm nay đưa cho ba người các nàng ba phần bánh ngọt, là bánh ngọt không đường, đây là do Dư Dung bảo Thu Đồng làm. Mấy năm Thu Đồng ở Lâm An, tay nghề làm bánh ngọt rất tốt, bánh ngọt không đường ăn vào cũng không béo, thế nên ba vị này mới dám ăn.
“Ngô phu nhân, bánh này ăn ngon quá.” Đường Tú nheo mắt lại. Tuổi của nàng ta không lớn, nhưng nhan sắc đã hoa nhường nguyệt thẹn rồi. Nàng ta là con gái của một vị tú tài địa phương, năng lực học tập rất mạnh. Nhưng trông có vẻ lại rất đơn thuần ngây thơ, hơn nữa rất dễ chung sống, bình thường lúc nào cũng có bộ dạng ngơ ngác lại tham ăn.
“Ăn ngon thì có thể ăn nhiều thêm một chút, ăn xong thì đi bộ trong sân để tiêu hóa thức ăn một chút.” Dư Dung hoàn toàn không bắt các nàng phải ăn kiêng quá đáng, tuổi tác đều nhỏ như thế. Phần lớn mọi người đều có vẻ đẹp trời sinh, ăn thêm mấy miếng bánh ngọt cũng chẳng thể béo tới mức độ nào được.
Đường Tú lại ăn thêm mấy miếng, những tú nương khác lại không hề đụng vào.
Ma ma do quan phủ sắp xếp dạy quy củ tới thì Dư Dung mới rời đi. Trương ma ma đưa Kính Thiên tới chỗ Dương giám sinh rồi mới trở về, thấy Dư Dung đang đọc sách thì tiến vào nói: “Nô tì trở về từ bên ngoài, có khả năng việc vu nữ tế trời sẽ diễn ra trong mấy tháng này thôi, người bên ngoài đều đang thảo luận về việc này. Lão nô cố ý nhắc tới chuyện này theo sự căn dặn của ngài, nhưng Dương phu nhân lại không nhắc tới một chữ nên lão nô trở về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây