Hắn ta cảm thấy Dư Dung rất chu đáo cũng rất giỏi. Hơn nữa, Ngô Tương cũng không giấu nghề chút nào, Ngô Vinh ở đây như thể tìm được đúng sở trường của mình.
Dư Quyên tức giận nói: “Chuyện Vu nữ tế trời đó, bọn họ đều không để ý hay sao? Làm quan mà không quyết định cho dân, không bằng về nhà bán khoai lang cho rồi, ta...” Nàng ta còn chưa nói xong đã bị Ngô Vinh che miệng lại.
“Nàng nói nhỏ chút, mấy ngày này Tam ca cũng đang ưu phiền vì chuyện này, nàng còn ở sau lưng mà xúi quẩy.”
“Ưu phiền? Ta thấy bọn họ không quản thì có.” Dư Quyên cười lạnh.
Ngô Vinh tức giận: “Quản? Quản thế nào? Chuyện này ngay cả triều đình còn không dám quản, nàng muốn tam ca quản? Nàng có biết người ở đây rất tà môn không, vu thuật thịnh hành. Dân sinh héo tàn, rất nhiều người bần cùng không có cách nào khác đành phải đi vào con đường này. Nguyên nhân cơ bản nhất là phát triển kinh tế nơi đây. Ta thấy nàng chán sống rồi mới nói loạn ở đây.” Tình cảm giữa Ngô Vinh và Dư Quyên tuy nói đã tốt hơn một chút nhưng người phụ nữ ngu ngốc này lại còn chướng mắt hắn ta. Không thể phủ nhận, Dư Quyên từng mang đến cho hắn ta cảm giác mới mẻ, nhưng thói hư tật xấu của Dư Quyên cũng làm Ngô Vinh không thích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây