Bởi vì mấy ngày nay hắn đều phải xem hồ sơ đến quá muộn, cho nên vừa trở về đã lăn ra ngủ, vô tình lại lạnh nhạt với vợ con. Nhưng dù sao hắn cũng là một người đàn ông tuổi trẻ tráng niên, nhìn thấy vợ mình xinh đẹp mê hồn như thế, sao lại không động lòng cho được.
“Không phải, ta định hỏi là khi nào nương sẽ đi?” Dư Dung đi thẳng vào vấn đề.
Trong nhận thức của Ngô Tương, Dư Dung sẽ không tự dưng nhắc đến Ngô Lưu thị, nhưng một khi nàng đã nhắc đến thì chắc chắn có vấn đề.
Ngô Tương vỗ đầu: “Quên mất, ngày mai ta cho Quý Nhi đi thu xếp. Sao vậy?”
Dư Dung lập tức kể lại mọi chuyện ngày hôm đó, nàng cũng không phải là người thích ly gián sau lưng người khác. Nếu Ngô Lưu thị giống như Ngô Tương một chút, thì sẽ không chỉ biết bày ra uy phong của mình mà không để ý đến tương lai của con trai. Những chuyện Ngô Lưu thị đã nói với nàng đều do bà ta tự làm ra, thay vì tự xem xét bản thân thì trái lại bà ta còn đổ lên trên đầu người khác, như thể không liên quan gì đến bà ta. Ngô Từ Nhu gả đến nhà họ Diêu không phải do Ngô Lưu thị đã tìm đủ trăm phương nghìn kế yêu cầu hay sao? Sau đó nàng ta bị lưu đày, cũng chỉ có thể trách chính Ngô Lưu thị ham muốn giàu sang phú quý của người khác, nhưng bà ta không ngờ rằng lợi tức cao đồng nghĩa với rủi ro cũng cao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây