Những bộ quần áo và vải vóc thời thiếu nữ của bà ta cũng ở trong đó, dù đi bất cứ nơi nào bà ta đều mang theo chúng. Lưu ma ma giúp bà ta sắp xếp từng bộ một, còn có một số đồ trang sức quý giá được Ngô Từ Nhu mang tới, tất cả đều được Ngô Lưu thị bảo quản tốt.
Một bộ váy cung đình tám vạt thêu hoa mai được Lưu ma ma đặt ở trên cùng. Đây là bộ bà ta dự định sẽ mặc. Ngô Lưu thị chú trọng những thứ này nhất. Với lại, bọn họ có thể phải đi qua các trạm dịch, bà ta không thể ăn mặc giản dị như Dư Dung được.
Quần áo Dư Dung mặc cũng không tầm thường. Ngô Tương nằm trên giường nhìn Dư Dung thay một chiếc váy lụa cổ chéo màu hồng nhạt, phần viền được dùng vải lụa màu trắng tuyết, ở giữa thắt một chiếc đai lưng. Tóc cài một cây trâm ngọc trơn nhẵn, Dư Dung trang điểm được một lát mới thấy Ngô Tương đứng lên.
Bản thân Ngô Tương đã có ngoại hình không tầm thường, là một mỹ nam trời sinh. Nhưng hắn cũng không muốn Dư Dung trang điểm quá lộng lẫy, vì thế không vui nói: “Nàng trang điểm xinh đẹp như thế để làm gì? Ta thấy nàng không tô vẽ những thứ này còn đẹp hơn.” Hắn nhìn Dư Dung có rất nhiều son, đủ các màu đỏ, mỗi cái thoa lên đều đẹp, rất tốt. Nhất là da Dư Dung vốn đã rất đẹp lại còn biết cách chăm sóc, thoạt nhìn vừa mềm mịn vừa đẹp.
“Không được đâu.” Dư Dung mới không thèm để ý đến hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây