Ngô Tương híp mắt, đặt tay trên má Dư Dung, không ngừng cảm nhận xúc cảm trơn mịn dưới tay mình.
Dư Dung mừng rỡ: “Cảm ơn Ngô huyện thái gia.”
Hầu hạ hắn tắm rửa mặc xong xiêm áo, hai vợ chồng mới chuẩn bị đến chỗ Ngô lão thái thái ăn cơm. Người lúc đắc ý đều cảm nhận được những ánh mắt thiện ý, ngươi sẽ phát hiện mọi người đều là vì lo nghĩ cho ngươi. Trước đây Ngô lão thái thái toàn nằm ở trên giường, bây giờ lại ngồi thẳng dậy. Ngô Lưu thị cũng đứng ở một bên, ánh mắt vô cùng từ ái.
Khuôn mặt Dư Quyên cũng tràn đầy vui mừng. Nàng ta bây giờ đã không phải là nàng ta của lúc mới vừa chuyển kiếp tới nữa, vui mừng hờn giận đều hiện hết trên mặt, cho dù ghen tị đến phát điên, cũng luôn ra vẻ bình thản.
Bên người Tiền thị là một bé gái tầm mười tuổi, hẳn là con gái nàng ta, bình thường yêu như châu ngọc. Tính cách của Tiền thị rất biết điều tiết bầu không khí: “Tam đệ muội mau tới đây, ta đã nói rồi, gả cho tam đệ của chúng ta sẽ không thua thiệt mà. Nhìn xem, đây là đã được hưởng trái ngọt rồi.” Lời nói này thân mật lại không quá phận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây