Nếu có quyền có thế, không thể không cẩn thận cân nhắc chức vị tốt để dành cho bọn họ một phen. Nhưng hạng bình thường không quyền không chức gì như Ngô Tương thế này lại dễ sắp xếp. Giống như Ngô Tương thì thường phân đến một số vùng xa xôi làm huyện lệnh. Dư Dung chưa từng nghe đến nơi này, tên là huyện Thần Nữ. Tháng chín nhậm chức, khoảng thời gian này vừa vặn để Ngô Tương về giỗ tổ.
Chàng thiếu niên Vệ Xung là Thám Hoa đệ nhất giáp được đề tên bảng vàng, trực tiếp phân vào lục bộ, lại được thân vương phủ chọn làm quận mã. Người trong gia tộc họ Vệ cũng lục tục lên kinh. Ngô Tương tặng lễ vật tân hôn xong thì cáo từ. Vệ Xung rất lưu luyến Ngô Tương. Hiện tại hắn ta có tiền trong tay, đặc biệt thuê cho Ngô Tương một con thuyền lớn trở về, cũng coi là trả chút ân tình thu nhận.
Mà Ngô Tương thi đậu tiến sĩ đệ nhị giáp. Nếu không có Vệ Xung giúp đỡ thì gần như không thể có chuyện này, hai người đồng cảnh ngộ đồng chí hướng nương tựa, giúp đỡ nhau. Nhưng tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, Ngô Tương hăm hở ôm lấy Dư Dung, thầm thì: “Đợi chúng ta đến nhận chức rồi sinh thêm một đứa nữa đi.”
Ngồi thuyền có khác, bọn họ ngồi loại thuyền mũi nhọn, rất nhanh đã đến Thảo Phố. Ngô Tương có quan chức lập tức khác hẳn. Huyện lệnh mới nhậm chức chẳng qua là một cử nhân. Hắn đích thân tới đón Ngô Tương. Dư Dung tính là phu nhân tiến sĩ tân khoa, cũng được mọi người vây quanh. Trương thị thì càng khỏi phải nói, Tuyên thị cũng được náo nhiệt theo.
Ngô lão thái thái cứ luôn miệng một câu hai câu lại cháu trai nhà ta, để thể hiện mối quan hệ thân mật của bà và Ngô Tương. Ngô lão gia vốn là phú hộ chân đất, vốn tưởng rằng cả đời này chỉ thế thôi, không ngờ rằng con trai lại có tiền đồ đến thế. Ông ta bàn bạc với Ngô Lưu thị: “Lần này Tương Nhi xuất chúng thế này, hai vợ chồng chúng nó không có gì trong tay, hay là ta cho chúng nó ít tiền.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây