Viên thị chưa từng xem họ như người nhà, trước kia lúc ở Lâm An chẳng phải còn sợ biết bà ta sống ở đâu mà? Sau đó nếu không phải vì Ngô Tương trèo lên được Hứa viện trưởng của thư viện Vô Vi thì bà ta cũng sẽ không qua lại với họ.
Gã sai vặt kia tuổi còn nhỏ, không mời được người về, quay lại sợ bị trách phạt, đành trưng ra vẻ mặt như đưa đám. Thu Đồng hiểu ý nhét cho gã hai mươi đồng tiền: “Lấy về mà mua kẹo ăn.” Gã sai vặt nhận được tiền thưởng, trái lại cũng không buồn rười rượi nữa.
Đã nói Ngô Tương biết giao tiếp, nhưng còn không phải bị hoàn cảnh ép buộc. Dư Dung bỏ vào túi tiền của hắn mười lượng bạc: “Ra ngoài uống trà gì đó đều cần phải tiêu tiền, chàng đừng tiết kiệm.”
Nhà người ta thì cãi nhau vì tiền, nhưng Ngô Tương lại cảm thấy vợ nhà mình cực kỳ hào phóng. Hắn càng không muốn nhận bút tiền đó, hắn sờ túi tiền: “Chỉ đi ngắm tuyết với họ thôi mà, chẳng tiêu nhiều tiền như vậy đâu.” Đều là học trò nghèo, có chăng thì chỉ là một ấm trà nóng quá lắm thì thêm một ít điểm tâm. Mục đích ra ngoài lần này của Ngô Tương chính là tiếp xúc nhiều hơn với những học sinh khác, để nhìn rõ trình độ của mình. Nếu còn thiếu ở đâu, hắn sẽ về nhà đọc nhiều sách hơn, hoặc giao lưu với Vệ Xung để bù đắp vào.
Áo quần trên người của Vệ Xung là của Ngô Tương. Thật ra tình cảnh trong nhà Vệ Xung không tốt lắm. Vệ gia đã phân gia, cha của Vệ Xung không có bản lĩnh gì, mẹ lại mất sớm, hắn ta được ông nội nuôi lớn. Nhưng tuổi của ông đã cao, con đường học vấn của hắn ta đều nhận được sự ủng hộ của ông nội. Không biết ông nội đã tốn bao nhiêu tiền cho việc học tập của hắn ta, những người cô người chú khác đều rất không vừa ý. Lần lên kinh này của hắn ta dường như đã mang theo tất cả tiền bạc của ông nội, gã sai vặt chăm sóc hắn ta cũng rất vô dụng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây