Cách này khá tốt, dù sao nếu mà ở một năm hay lâu hơn, thuê phòng trong thành, chỉ sợ sẽ phải chen chúc, hơn nữa còn rất đắt. Ngô Tương ôm lấy Dư Dung cười nói: “Nàng nói cũng phải, lúc chúng ta từ Bảo Định đến, ta sẽ đi tìm phòng trước, rồi mới cưỡi ngựa trở về thành nam hội hợp với nàng.”
Ngô Tương hỏi Ngô Đạt theo thường lệ. Ngô Đạt chạy sang hỏi Viên thị, trong tay Viên thị chắc chắn có tiền, bà ta sẽ không bao giờ chịu ở ngoại thành. Ngô Tương thúc ngựa đi nhanh đến kinh thành. Tuổi Vệ Xung không lớn, không dễ gì có được người trầm ổn như Ngô Tương chuẩn bị hết mọi thứ thay hắn ta, cứ như chỗ dựa vững chắc của hắn ta. Nhưng Ngô Tương vừa đi, hắn ta chẳng còn cảm giác an toàn nữa, không thể vui nổi.
Thư đồng của hắn ta khuyên: “Sau này đều ở trong kinh, công tử cũng có thể đi tìm Ngô công tử mà.” Vệ Xung mới vui vẻ lại, lại cảm thấy không có Ngô Tương, hắn ta cũng phải giúp đỡ chăm nom gia quyến của hắn.
Ngô Đạt nói riêng với Viên thị: “Không bằng chúng ta học theo tam ca đi, thuê một căn nhà ở ngoại thành, trong thành giá cả đắt đỏ, thuê nhà cũng không dễ gì.”
Ngô Thị lại lắc đầu: “Thằng bé ngốc, đó là do Ngô Tương không có tiền, chi trưởng bọn họ sẽ không chi tiền. Nếu hắn có tiền chắc chắn sẽ ở trong thành. Con phải tham gia thi hương, có tin tức gì ở kinh thành mới có thể nghe ngóng rõ ràng.” Bà ta đi với con trai đến đây chính là hy vọng con trai có thể xuất sắc hơn người. Chi thứ ba chỉ có một đứa con như vậy, chẳng hề ngại chi tiền.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây