Dư Dung cũng khó khăn nuốt xuống, nhưng nàng là chủ tử, nếu nàng cũng oán trời trách đất, dù chưa đặt chân đến kinh thành, thì trong nhà đã nội loạn mất rồi.
Bản thân Thu Đồng đã ăn rồi, nên chỉ nhìn Dư Dung xé màn thầu thành những miếng nhỏ cho Kính Thiên. Kính Thiên không quấy khóc như Kính Liễn cách vách, bé cầm lấy nhắm tịt mắt lại rồi cho vào miệng. Ngô Tương vén rèm lên, nói với vào trong: “Sắp mưa to rồi, các nàng đừng vén rèm lên, tránh nhiễm lạnh.” Cổ đại nào giống hiện đại, đâu có nơi nào có cũng có thể trực tiếp đặt trước được, hơn nữa cho nhiều người như vậy. Nhóm Dư Dung đi rất xa, dọc đường đi người sống thưa thớt, cho nên đường lên kinh đi thi đúng là không dễ dàng gì.
Dư Dung lại bảo Thu Đồng cầm y phục qua bọc lấy Kính Thiên, quả nhiên mưa tí ta tí tách rơi xuống đất, gió thổi mạnh. Trương ma ma khiếp sợ nói: “Nơi này trước không có thôn sau không có quán, sao lại mưa to thế này…”
“Bà lấy viên thuốc thương hàn ra đi, cho mọi người uống đề phòng, tránh bị nhiễm lạnh.” Dư Dung xử sự rất thỏa đáng, đối đãi với người hầu cũng như vậy. Thu Đồng và Trương ma ma rất phục nàng, cảm thấy Du Dung mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến họ.
Mặc dù mưa rất to, nhưng Thiên Kính lại vô cùng có tinh thần, còn Kính Liễn thì sốt cao không lùi. Viên Thị cũng nằm trong xe ngựa, nhũ mẫu lại không hề có chủ kiến, cứ khóc lóc tỉ tê, sợ chủ nhà đuổi mụ đi. Dư Dung vốn dĩ không muốn quan tâm đến, nhưng nhìn Kính Liễn nho nhỏ, cuối cùng đành bảo Trương ma ma cầm cồn và nước nóng giúp Kính Liễn hạ sốt. Viên thị choáng váng, nhưng bà ta biết Dư Dung không có ý xấu gì, lại có con bên cạnh nên yên tâm nhờ cậy Dư Dung chăm nom.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây