Sau khi Ngô Tương thi qua kì thi phúc khảo, dù sao cũng chỉ là một tú tài thôi, hoàn toàn không có ai hỗ trợ. Lại phải đi tới kinh thành, những chỗ cần dùng tiền không phải nhiều bình thường, Ngô Tương cười nói: “Ta và Ngô Đạt thi đỗ tú tài đều thi qua kì thi phúc khảo, về nhà lấy tiền là chuyện bình thường. Tiền của nhà họ Ngô lại chẳng phải của người nào, hơn nữa lão thái gia từng lập tổ huấn, chỉ cần có tiến bộ trong khoa cử đều phải cho chúng ta dùng.”
Dư Dung như có điều đang suy nghĩ. Chuyện tiền đã được giải quyết rồi, những cái khác cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.
Lúc Ngô Tương về nhà lấy tiền, Dư Dung cầm quà chia tay đã chuẩn bị từ trước tới tặng cho vợ chồng Hứa viện trưởng. Khí sắc của Hứa sư mẫu tốt hơn trước rất nhiều rồi, bà vui vẻ nói: “Ta đã nói Ngô Tương là đứa trẻ thông minh mà, còn không phải à, con cũng được hưởng phúc theo.” Thật sự là một người làm việc ổn thỏa.
Dư Dung ngại ngùng: “Đều là nhờ lão sư dạy dỗ tốt.” Lại nói: “Đáng tiếc sau này không thể dạy Phiêu Nhứ được rồi, thật sự là hổ thẹn với sự ủy thác của sư mẫu.” Hoàng Phiêu Như học hành rất nhanh, lại có thể yên tĩnh làm việc, thật sự là một đệ tử tốt. Dư Dung cũng đồng ý dạy nàng ta, nhưng bây giờ thật sự là hết cách rồi.
“Nàng cũng bảo con dạy hay.” Hứa sư mẫu cười nói rồi kéo Hoàng Phiêu Nhứ tới nói chuyện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây