Nhưng lại bị Tôn Vân Vân phủ quyết, nàng ta không hề để ý mà ngược lại cho rằng Kính Thiên thân mật với mình, nên chơi với Kính Thiên vui vẻ quên trời đất. Dư Dung thấy thế thì lắc đầu mãi, nàng lấy khăn ấm lau mặt cho Kính Thiên. Tôn Vân Vân ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu: “Dung tỷ, tỷ có biết không? Nha đầu Quyên Nhi kia e là thật sự sắp bay lên cành cao rồi.”
Dư Dung cười nói: “Đó là chuyện tốt, nàng ta và Lâm Tử Du lăn lộn chung một chỗ cũng không phải là chuyện tốt.” May mà Dư Quyên còn có chút đầu óc, thay tên đổi họ. Người như Lâm Tử Du, Dư Dung không xem ra gì cả, chỉ cần nhìn tác phong của cả nhà tú tài nương tử thì biết hắn ta là cái loại chó cắn người, cực kì bại hoại.
Tôn Vân Vân cười một cách kì lạ, không lên tiếng.
Chớp mắt đã tới Tết đoan ngọ rồi, Dư Dung đã để dành được hai mươi lượng bạc. Nàng sợ trong tay Ngô Tương không có tiền nên bỏ vào túi tiền mới làm của hắn năm lượng bạc: “Hôm nay nên tiêu thì cứ tiêu, đừng tiết kiệm quá.”
Đúng rồi, từ trước tới giờ Dư Dung rất hào phóng trên phương diện giao tiếp. Lúc trước Ngô Tương không hề coi năm lượng bạc này ra gì, nhưng bây giờ nhìn thấy Dư Dung làm toét mắt ra mới được từng ấy bạc. Hơn nữa, Dư Dung cũng tính là người rất có kĩ thuật rồi. Ngô Tương bây giờ không thể chi tiêu như trước được nữa, hắn cười nói: “Ta biết rồi, nhưng uống rượu với mấy tiên sinh, góp tiền chung với nhau là được rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây