Cho dù là vì chồng thì Dư Dung cũng nên đi thăm bệnh, chưa kể Hứa sư mẫu làm người thật sự quá tốt nữa.
Hoàng Phiêu Nhứ đang hầu bệnh, trông nàng ta có vẻ rất trấn định, khi thăm bệnh kị nhất là khóc lóc thút thít. Trên mặt Dư Dung lộ vẻ quan tâm, nàng nhỏ giọng hỏi Hoàng Phiêu Nhứ: “Sư mẫu vẫn tốt chứ.”
Hứa sư mẫu cười nhàn nhạt: “Làm phiền con nhớ tới rồi, các con vừa tới Lâm An à? Ta không sao đâu, chỉ có chút bệnh cũ thôi. Con đừng ngồi gần quá, con cái của con còn nhỏ.” Cho dù bị bệnh cũng vẫn hiểu lòng người như thế, Dư Dung cũng hiểu vì sao Hứa viện trưởng thà nhận một con trai làm con thừa tự cũng không bằng lòng nạp thiếp rồi. Có vợ như thế này, chồng còn cầu gì nữa.
Dư Dung vội nói: “Ngài đừng nói như thế, phải tĩnh dưỡng cho tốt mới là chuyện nên làm. Đợi ngài khỏi rồi, con đưa con trai tới cho ngài xem. Thằng nhóc chơi rất hay, gần đây đã mọc răng rồi, cả ngày y y nha nha.”
“Thế thì tốt, đợi ta khỏe rồi, ta tới thăm con trai nhỏ nhà con.” Khuôn mặt Hứa sư mẫu đầy vẻ ngưỡng mộ. Mặc dù bà không có con nhưng lại rất hiểu tập tính của con nít.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây