Không giống như ngũ phu nhân của chi thứ ba, nhìn có vẻ thông minh nhưng lại làm ra việc tham một nắm bỏ một mâm. So với quyền quản gia thì ngũ gia vẫn quan trọng hơn. Ngũ gia là con trai duy nhất của chi thứ ba. Viên thị có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể sống lâu bằng Tô thị. Ngày sau Tô thị tự có những ngày tốt lành của mình, hà cớ gì phải vội vàng lúc này, khiến trái tim chồng rời xa mình. Bây giờ lại khóc lóc náo loạn, ai mà đau lòng nàng ta được chứ?
Thu Nguyệt lại không thể sinh được nữa, lại là phụ nhân đã từng lấy chồng, theo Viên thị thấy đã là rất nghĩ cho Tô thị rồi. Bà ta ôm Kính Liễn tới phàn nàn với Dư Dung: “Nếu nàng ta chăm sóc quan tâm như con thì ta cũng không tới mức để Thu Nguyệt tới hầu hạ ngũ đệ con.” Viên thị gần như tìm một lý do thích hợp để nạp thiếp cho con trai.
Nói là thiếp nhưng thật ra cũng chỉ là người hầu hạ mà thôi, chẳng qua sống tốt hơn nô tì một chút mà thôi.
Kính Thiên trong vòng tay Dư Dung, ở thế hệ này của bé thì bé đứng thứ hai. Ngô Kính Liễn thì xếp thứ ba, cách nhau cũng chỉ có mấy ngày, Ngô Kính Liễn cơ thể khỏe mạnh, chỉ hay khóc. Dư Dung thấy bé sắp khóc, sợ làm cho Kinh Thiên khóc theo nên bèn ôm bé vào lòng để dỗ dành, nói chuyện với bé. Kính Liễn không khóc nữa, Dư Dung cười nói: “Con nói chuyện với nhị bá mẫu nha, xin chào nha...”
Tâm tư của Viên thị đã bay ra ngoài rồi. Chồng tam lão gia của bà ta từng nói với bà ta những lời trịnh trọng và nghiêm túc: “Từ nhỏ nàng đã không có cha dạy, không có nương dạy, ta không trách nàng. Nhưng nàng không biết nặng nhẹ nóng vội, bà không nhân lúc còn sớm mà dạy dỗ, còn đợi cái gì nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây