Về tới nhà mẹ đẻ, Dư Dung thấy tổn thất không quá nghiêm trọng, nên cũng yên tâm hơn. Trong lòng Tuyên thị vẫn luôn nhớ tới chuyện của Dư Dung, bèn nói với hai vợ chồng Dư Dung và Ngô Tương: “Ta tìm ca ca ta hỏi rồi, e là lần này Hầu gia thật sự gặp nạn rồi, mà nhà họ Diêu cũng bị liên đới theo. Con cháu nhà họ Diêu đã có một số người tới những nhà khác lánh nạn rồi. Bây giờ người ở lại giữ nhà đều là những người bị nhà họ Diêu đẩy ra để chịu tội thay thôi.”
Tuyên thị nói xong cũng có hơi lo lắng, dù sao thì em chồng của Dư Dung cũng là người nhà họ Diêu, bây giờ trở về lánh nạn.
Có quản chuyện này hay không? Ngô Tương không muốn xen miệng vào. Không phải hắn ích kỉ mà quá hiểu rõ người nhà họ Ngô rồi. Ai cũng thông minh tự cho mình là đúng, dựa vào cái gì mà hắn phải quản bọn họ chứ? Hơn nữa, lúc đó hắn muốn nói với Ngô Vinh nhưng Ngô Vinh sợ hắn sẽ hối hận thế nên đưa theo vợ chạy mất rồi.
Ngô Lưu thị có biết chuyện của nhà họ Diêu không? Dư Dung lại thấy Ngô Lưu thị chắc chắn là biết, nhưng bà ta vẫn luôn chỉ thích mình Ngô Từ Nhu. Thế nên dù Ngô Từ Nhu có chuyện gì thì Ngô Lưu thị cũng sẽ bất chấp hiểm nguy, thậm chí kéo cả nhà xuống nước chỉ để giúp đỡ Ngô Từ Nhu. Nhưng đối với chuyện này thì sức lực của bọn họ quá bé nhỏ, hơn nữa tết xong thì bọn họ cũng đi Lâm An, Dư Dung cũng chẳng còn cách nào cả.
Hai vợ chồng quyết định chỉ nói cho một người là Ngô Khôn, nếu Ngô Khôn không xử lý thì họ cũng hết cách rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây