Ngô lão thái thái vội vàng nói: “Biết người nhà mẹ đẻ con tới, thế nên bảo con tới gặp mặt một chút.”
“Cảm ơn lão thái thái ạ. Trời lạnh rồi, cơm trưa người muốn ăn thế nào ạ?” Dù sao thì Dư Dung cũng chính là cháu dâu đàng hoàng của Ngô lão thái thái. Nàng hỏi một câu những người bên cạnh cũng không dám xen miệng vào, sợ đắc tội vị thiếu phu nhân này.
“Ta ăn cái gì mà chả được.” Ngô lão thái thái lại hỏi Dư Dung: “Con có một muội muội có phúc như thế này, sao mà không thấy các con qua lại với nhau thế? Họ hàng thì phải đi lại nhiều mới thân thiết được.” Bà ta nhìn Dư Bội cũng thấy thích, nhưng cũng nhìn ra được cô nương này cũng không bằng Dư Dung.
“Xem ngài nói kìa, không phải con đều ở Lâm An sao? Hơn nữa lần này con về, chuyện trong nhà còn chưa giải quyết xong. Nào có sức lực mà chiêu đãi họ hàng người thân nữa ạ. Hôm qua mới về nhà mẹ đẻ một chuyến, nghe nương con nói mấy người bà nội sống rất tốt, con cũng yên tâm rồi. Đại bá mẫu và ngũ tẩu nhà con cũng rất hiếu thuận, con thấy họ hiếu thuận trưởng bối như thế thì yên tâm rồi ạ.”
“Được rồi được rồi, ta nói có một câu mà ngược lại cô lải nhải nhiều thế.” Ngô lão thái thái không vui lắm. Bà còn chưa quên được việc năm ngoái Ngô Tương khiến bà khó chịu như thế nào. Nhưng Ngô Tương là đàn ông, học vấn lại cao, cho dù địa vị của Ngô lão thái thái có cao đi chăng nữa thì cũng không trị được thằng cháu này. Nhưng đứa cháu dâu này lại có thể khiến Ngô Tương bán mạng vì nàng như thế, không cần Hồ Lô làm vợ lẽ, từ chối lại quyết tuyệt như thế, có thể thấy Dư Dung thật sự không phải nhân vật đơn giản.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây