Nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện thì làm sao bà ta có thể gả cho một người đàn ông vô dụng thế này được chứ. Kéo suy nghĩ trở về, Ngô Lưu thị lại nhìn Dư Dung, giơ tay nói với Dư Dung: “Đưa nó cho ta ôm một chút.”
Dư Dung đưa qua, Ngô Lưu thị ôm con nít rất thành thạo. Bà ta cười nói: “Năm đó đại muội con cũng ngoan ngoãn đáng yêu như thế này, không như những đứa trẻ khác, khóc khóc nháo nháo khiến người ta phiền não.” Bà ta lại tiếp tục nói: “Tương Nhi cưới được con là phúc khí của nó. Con là người đôn hậu, nếu ngày nào đó đại muội con về nhà, cũng không biết con có ý kiến gì sau lưng không.”
Câu hỏi này rất xảo quyệt, Dư Dung nói đùa: “Câu này nương nên hỏi đại tẩu, sau này người làm đương gia chủ mẫu chính là đại tẩu. Nếu đại cô nãi nãi mong muốn về nhà là tốt nhất. Vốn dĩ nương thích đại cô nãi nãi, nếu có đại cô nãi nãi hầu hạ bầu bạn bên cạnh nương, chắc hẳn nương nhất định rất vui vẻ rồi. Nếu nương vui thì chúng con cũng vui theo.” Nói rồi lại nhìn đôi mắt to của Kính Thiên, liên tiếp dỗ dành bé: “Con nói có đúng không?” Kính Thiên còn nhỏ, nhưng bình thường thời gian Dư Dung ở bên bé dài, bé còn tưởng là nương đang chơi với bé nên cười hi hi ha ha.
Ngô Lưu thị đột nhiên thấy không có ý nghĩa gì. Không ngờ cô con dâu này lại láu cá như thế, nụ cười miễn cưỡng nặn ra trên mặt bà ta cũng chẳng còn. Bà ta đặt con vào tay Dư Dung rồi đi. Thu Đồng bên cạnh nói: “Tam phu nhân, nhị thiếu gia không sao chứ?” Dư Dung lắc đầu, hừ lạnh một tiếng.
Sắp tới tết rồi, trong nhà ngoài Tiền thị bận nhất thì còn có Lâm thị. Nhưng Lâm thị yếu ớt hèn nhát, thường hay bị người hầu bắt nạt, thế mà còn cảm thấy mình có quyền có thế, quả thật là mất mặt. Tới cả Ngô ma ma của phòng bếp cũng nói: “Ta thấy tam phu nhân rất tốt, thế mà cái vị đại phu nhân này còn cứ thích lăn tới lăn lui, bị mệt không phải là bản thân mình à.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây