“Con ngược lại cũng muốn xem xem đại muội tốt như thế nào. Chúng ta cùng chờ xem nhé.”
Về tới phòng, Dư Dung mới nói: “Không sao rồi... Có ta thương chàng là được rồi.” Ngô Tương càng như thế thì thật sự chứng tỏ Ngô Tương càng mong đợi cha mẹ dành sự quan tâm yêu thương cho hắn. Lúc trước Ngô Tương hay chạy ra ngoài, có thể là vì ở trong nhà không nhận được chút ấm áp gì. Mà hiện tại có mình rồi, nàng sẽ dùng trái tim mình để sưởi ấm Ngô Tương.
Ngô Tương ôm lại Dư Dung, đột nhiên nâng cằm nàng lên hôn. Nụ hôn tinh tế khiến Dư Dung chìm đắm vào đó. Dư Dung dùng tay vỗ về vai hắn, hắn mới từ từ thả lỏng ra, ngược lại đặt Dư Dung lên giường. Sau khi vui sướng mồ hôi nhễ nhại, hai người mới đi ngủ. Sáng hôm sau Dư Dung bị Kính Thiên làm ồn mà tỉnh giấc, nàng quên mất không cho Kính Thiên uống sữa. Tiểu Kính Thiên ngủ ở cái nôi bên cạnh. Ngô Tương cũng bị nháo tỉnh, hắn ôm Kính Thiên tới uống sữa rồi vội vàng mặc quần áo rời giường, bảo Trương ma ma tới phòng bếp lấy cơm.
Trương ma ma đưa đồ ăn tới, không khỏi nhìn Ngô Tương, Dư Dung nói: “Cô gia không phải người ngoài, có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Trương ma ma ngập ngừng nói: “Vâng, là Ngô ma ma trong phòng bếp nói với nô tì, bảo là bây giờ đang chuẩn bị thức ăn để đón tiếp đại cô nãi nãi và đại cô gia tới. Còn bảo nô tì không được để lộ ra bên ngoài.” Trương ma ma thật là một người tài giỏi, bà cần mẫn siêng năng lại biết cách làm người. Dư Dung còn đặc biệt đưa tiền bảo bà đi nghe ngóng tình hình, không ngờ mấy người Ngô ma ma thật sự dễ bị mua chuộc như thế. Dù sao thì nhà họ Ngô cũng chẳng phải là danh môn vọng tộc gì cả, mồm miệng nô bộc cũng không chặt chẽ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây