Hai người nói chuyện trong viện. Trương thị đang gội đầu cho Tuyên thị. Tuyên thị có một chút tóc trắng, Trương thị tìm người phối công thức gội đầu cho nàng ấy, lại sợ tiểu nha đầu không chịu làm thế nên phải làm tận tay. Quý Song Nhi lại được mở mang kiến thức. Người ta luôn nói mẹ chồng của nàng ta tốt, nhưng so với Trương thị thì thật sự không bằng một người làm mẹ chồng như Trương thị đâu.
“Tướng công muội nói thế nào?” Dư Dung hỏi.
Quý Song Nhi lắc đầu: “Lời này làm sao mà nói với tướng công được chứ, chàng chắc chắn sẽ không tin ta đâu.” Mẹ chồng của nàng ta, trừ chuyện con cái này ra thì những chuyện khác đều đối xử với nàng ta tốt không thể tìm ra được khuyết điểm nào. Tướng công nàng ta cũng nhìn thấy trong lòng. Hơn nữa bây giờ mẹ chồng còn lấy tiền riêng của bà ta ra cho bọn họ sử dụng, lời này làm sao nói ra miệng được chứ. Người khác chắc chắn sẽ nói nàng ta không có lương tâm.
Nàng ta lại không giống như Dư Dung, có thể ra ngoài ở riêng hai người với Ngô Tương, cách xa lắm, căn bản không quản được nàng. Đời này qua đời khác, nhà nàng ta đều sống ở đây, chồng cũng không thích đọc sách, chẳng qua là người thành thật an phận thủ thường mà thôi.
Rốt cục thì Quý Song Nhi cũng không thể ngồi lâu được, chậm trễ thời gian về nhà thì không tốt lắm. Nàng ta còn định nhân cơ hội tối hôm nay có thời gian tới thăm con trai một chút. Dư Dung còn chưa nói nhiều lời với nàng ta được, thấy nàng ta tới nhanh đi vội như thế cũng không tiện giữ nàng ta lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây