Đây chính là lần đầu tiên ông quan tâm người như thế, Dư Dung cười nói: “Cảm ơn cha, thế thì con không khách sáo với người nhà nữa. Con chỉ cần một hũ là đủ rồi, nhiều quá không mang nổi.”
Trong lúc ăn cơm, Dư Thụ chủ động ngồi bên cạnh Dư Dung. Hắn cũng muốn tới Lâm An thăm tỷ tỷ, hắn mong đợi nhìn Dư Tùng: “Ca, lần sau đi chạy hàng cho đệ đi cùng huynh đi, đệ cũng muốn tới thăm tỷ tỷ.”
“Nói vớ vẩn, ca ca con đi rồi, con phải ở lại để trông cửa tiệm, đợi tuổi con lớn hơn chút thì tự nhiên sẽ cho con đi.” Trương thị trừng Dư Thụ.
Dư Thụ cũng không giận. Đứa trẻ đang lúc trưởng thành luôn nghĩ về thế giới bên ngoài, không cam tâm bị chôn chân ở một nơi nhỏ bé. Hắn chuyển mắt cầu xin Dư Dung: “Tỷ tỷ, hay là lần này tỷ mang đệ đi theo đi? Đệ cũng muốn đi chạy hàng, vẫn luôn là ca ca đi, thời gian ca ca với tẩu tẩu ở chung ít quá.”
Tuyên thị cũng nói: “Đứa trẻ như đệ đừng có nói lung tung.” Nàng coi cậu em chồng này như đệ đệ mình. Tuổi tác của Dư Thụ còn nhỏ, nhưng trí nhớ rất tốt. Trên cơ bản, những người đã từng gặp mặt thì hắn sẽ không bao giờ quên, buôn bán linh hoạt, trời sinh có năng khiếu để buôn bán. Dư Tùng bây giờ không thể thiếu hắn được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây