Trước đây không sai sót chút nào, lần này cũng là bởi vì đi tây bắc quá nguy hiểm nên hắn không đi. Nhưng chỗ Thái Hồ bóc lột nặng nề, hơn nữa tất cả đều là người trông coi, hắn không thể thoát thân. Tiền vốn trong tay hắn cũng ít, không giống Cao Phượng Tường, trong nhà chưa chắc đã tốt bằng nhà họ Ngô, nhưng Cao Phượng Tường là con trai một, thứ gì cũng đưa cho hắn. Cho nên Tôn Vân Vân mới có mấy người hầu hạ, chơi đùa là được, không giống như vợ mình, còn phải làm lụng vất vả.
Lời nói này, Dư Dung nghiêm mặt nói: “Chúng ta còn trẻ, kẻ có người bảo vệ đương nhiên sống rất tốt, nhưng người không được bao bọc mới có thể nhìn thấy những chuyện khác nhau, cũng có những kinh nghiệm khác nhau. Chàng lần này đi Thái Hồ nhặt ngọc trai, cho dù không kiếm được tiền, thế nhưng chàng lại nắm rõ kiến thức về ngọc trai. Những thứ này không phải người trong nghề, ai mà biết được? Muốn kiếm tiền thì phải từ từ, chàng cứ an tâm đọc sách. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Điều quan trọng chính là Ngô Tương là người đọc sách, nếu lấy danh nghĩa của hắn để mở tiệm thì không tốt lắm. Như Cao Phượng Tường bán cá nướng rất được, tuy nhiều tiền cũng hay lấy lòng viện trưởng, nhưng không được viện trưởng coi trọng, nguyên nhân cũng là do chuyện này. Hơn nữa, nhà họ Ngô vẫn chưa ở riêng, tất cả mọi người đều có tiền riêng cũng không sao, nhưng nghênh ngang làm thì không tốt lắm.
Ngô Tương hơi nhíu mày, không muốn Dư Dung lo lắng, lại cắn răng nói: “Chờ ta thi đậu tú tài sẽ tốt.” Đúng vậy, đậu tú tài có nghĩa là sẽ có vốn liếng. Ít nhất ruộng đất trong nhà sẽ để dưới danh nghĩa của hắn, không cần trả tiền thuế đất. Nếu cố gắng đậu cử nhân hay được làm quan, như vậy đã không giống trước nữa.
Hắn bắt đầu chăm chỉ đọc sách, Dư Dung lại len lén gọi Thu Đồng qua: “Hoa cài đầu của ta bán thế nào?” Dư Dung rất có lòng tin với sản phẩm của mình, hơn nữa có thể cùng chung hoạn nạn với chồng, càng ở trong lúc khó khăn lòng hai người bọn họ lại càng sát bên nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây