Viên thị cũng không có nhiều nơi để đi, bà ta đã lớn tuổi, nói tiếng phổ thông cũng không lưu loát. Ngô Đạt lại chỉ là một học sinh trẻ tuổi, quanh năm không ở nhà. Viên thị cũng không thích Tô thị, bèn chạy đến chỗ Dư Dung. Lúc bà ta nhìn Dư Dung phát hiện sắc mặt nàng hồng nhuận, trên tay còn làm hoa cài đầu, bèn vội vàng khuyên nhủ: “Các con còn trẻ không biết, mang thai thì không nền cầm dao cầm kéo, những thứ này không tốt cho đứa bé trong bụng.”
Dư Dung cười: “Không sao, ta không tin những thứ đó.” Nàng cũng không hỏi vì sao bà ta tới đây? Phụ nữ xì xào với nhau đều là chút chuyện trong nhà, Dư Dung cũng không thấy hứng thú, hơn nữa nàng cũng không có cảm tình gì với Viên thị.
Nàng làm hoa cài đầu rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đầy nửa giỏ rồi. Không phải loại hoa lớn màu đỏ màu tím quê mùa, rất nhiều mẫu hoa xinh đẹp mà Viên thị không biết. Dư Dung hướng về nét đẹp xinh xắn tươi mát trong lành, ví như mê điệt hương, hoa phù dung, hoa huệ lan các loại, dùng nhiều vải lưới mỏng hoặc lụa mịn cuốn lại, cái nào cũng rất tinh xảo đẹp đẽ.
Viên thị chủ động nhắc tới chuyện của Ngô Liên Nhu: “Cũng là bà bà con có bản lĩnh, hứa hôn khuê nữ được cho nhà họ Phùng. Đây chính là người nhà quan lớn, bao nhiêu người muốn trèo lên mà không được.” Nếu Viên thị có con gái, bà ta cũng sẽ leo lên cho bằng được. So với con gái, con trai quan trọng hơn nhiều. Không phải chỉ có mình Viên thị có suy nghĩ này, ở thời đại này hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.
“Việc này ấy mà, chúng ta làm ca tẩu ở xa cũng không có cách nào. Đúng rồi, Tam thẩm, hôm trước tướng công nhờ bạn mua đi Tô Châu mua được hộp bánh trung thu. Ta đưa cho ngài nếm thử.” Dư Dung không thích ăn bánh trung thu thời này, chân giò hun khói chán ngấy, bánh đậu hay những thứ khác cũng quá ngọt. Ngược lại, bánh trung thu ở Tô Châu ngọt mà không ngấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây